XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ta muốn đến Cửu Châu 


Phan_26

  Phía sau tảng đá bên đường, Thương Tiêu chậm rãi bước ra, hắn không trả lời câu hỏi của Tử Đàn mà nói: “Võ La báo tin nói một tên yêu thú thượng cổ bị phong ấn khác là Toan Dữ đã phá ấn ra ngoài, ngày mai chúng ta tới đó”.

  “Ồ, hóa ra đệ cũng biết bây giờ ở bên cạnh đệ mới là nguy hiểm.

Đệ không muốn để muội ấy tham gia vào những chuyện này, nên chấp nhận để muội ấy ra đi sao? Tiêu Nhi nhà chúng ta thật si tình.

Nhưng ba năm… đệ thật sự có thể giải quyết chuyện phức tạp như thế trong ba năm sao?”.

  Thương Tiêu im lặng.

  Tử Đàn đưa hạt ngọc đỏ chót cho Thương Tiêu và nói: “Đệ hãy đeo lên cổ, ma khí của đệ sẽ không tăng lên nữa”.

Tử Đàn vừa đi về phía sơn môn vừa nói: “Ta nhớ hình như chỗ mà Toan Dữ bị phong ấn rất gần Thanh Khâu”.

  “Đi thêm trăm dặm nữa là tới Thanh Khâu”.

  “Như vậy, phải chào hỏi Cửu Diệm một tiếng, suy cho cùng thì đó chính là lãnh địa của tộc cửu vĩ hồng hồ bọn họ”.

  *  Dưới Anh Lương sơn, Nhược Nhất và Mạc Mặc gặp một người mà cả hai không ngờ tới.

  “Vân Chử”.

Nhược Nhất thấy sắc mặt Vân Chử nhợt nhạt, thần sắc còn khó coi hơn cái ngày hắn đi cùng Quý Tử Hiên.

Nhược Nhất nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Quý Tử Hiên đâu.

Cô suy luận trong lòng liền hiểu được ý đồ của hắn.

  Nhược Nhất lấy từ trong lòng ra một cây trâm bạch ngọc và nói: “Có lẽ người cứu ngươi không để ý nên đã làm rơi nó.

Trước đây ta luôn để nó trong phòng, không bao giờ mang theo người.

Bây giờ cuối cùng ta cũng có thể đưa nó cho ngươi rồi”.

  Vân Chử run tay định cầm cây trâm ấy, nhưng vừa mới chạm vào nó hắn rụt mạnh tay như bị bỏng: “Nội đan…”.

Giọng nói của hắn khàn khàn, khiến người ta gần như không nghe rõ.

  “Cây trâm này là của Thiên Tố, nội đan cũng là của Thiên Tố.

Ngươi có thể đoán được…”.

Nhược Nhất quyết định nói, “Thiên Tố chết rồi”.

  Vân Chử nghe nói vậy nhưng không hề phản ứng lại.

Hắn cầm cây trâm, vuốt ve cây trâm một lúc lâu rồi mới hỏi: “Nàng ấy được chôn ở đâu?”.

  Nhược Nhất không đành lòng, nhưng vì đã nói thế rồi, có giấu giếm nữa cũng chẳng ích gì.

Nàng thở dài, nói: “Tan thành cát bụi…”.

Vân Chử không có biểu hiện gì khác thường, cũng chẳng nhíu mày: “Cuối cùng nàng có nói gì không?”.

  “Đại để là bảo ta đừng nói cho ngươi biết, mong ngươi sống vui vẻ”.

  “Ha”, cuối cùng hắn cười khẩy, thần sắc đau khổ bi thương.

Hắn cầm cây trâm ngọc, lảo đảo bước đi.

  Nhìn Vân Chử đi xa, Mạc Mặc hỏi Nhược Nhất: “Sao cô lại quen những kẻ bệnh tật như vậy?”.

  “Bệnh gì cơ?”.

  “Mất đi rồi mới biết hối hận và quý trọng, chẳng phải là bệnh tật sao? Bây giờ hắn mất hết hồn vía, đau khổ thê lương như vậy, thử hỏi trước đây hắn đã làm gì?”.

  “Có lẽ là vì trước khi mất đi không biết mình quý trọng người hoặc vật đó đến thế”.

Nhược Nhất cảm khái: “Nếu trong cuộc đời có thể biết trước được nhiều điều như vậy thì sẽ không có gì phải hối hận, cũng không có gì để chờ mong.

Mạc Mặc, bây giờ cô nói thế, không biết chừng sau này chính cô cũng sẽ là người như vậy đấy”.

  “Ta?”.

Mạc Mặc bật cười.

“Ta từ trước tới nay nói một là một, nói hai là hai, tạm thời không nói bản thân ta sẽ không bệnh tật như vậy, nhưng nếu có ai làm chuyện đó với ta, hứ, ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã xuất hiện trong cuộc đời này!”.

  “Bá đạo quá đấy”, Nhược Nhất khen ngợi, “Nếu thật sự có ngày như vậy, cô phải nhớ tới những lời đã nói hôm nay”.

  “Hứ, được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa.

Bây giờ chúng ta đi đâu?”.

  Nhược Nhất nhìn bầu trời quang đãng, chỉ về một hướng: “Không Tang”.

 

Chương 46 Thời tiết ở Cửu Châu luôn dễ chịu, không có bốn mùa rõ rệt.

  Cho dù là mưa, phần lớn cũng là mưa phùn rả rích.

Cửu Châu không phải không có sấm mùa hạ, tuyết mùa đông, chỉ là thời tiết như thế rất hiếm gặp.

Nhưng những ngày gần đây, bầu trời ở khắp Cửu Châu đều u ám, oi bức, khiến người ta ngột ngạt.

Thỉnh thoảng còn có mấy tiếng sấm vang lên khiến người người lo sợ, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi.

  Quý Tử Hiên một mình đứng trên lầu gác đón gió.

Chiếc áo bào nền trắng hoa xanh trên người hắn bay bay trong gió.

Hai mắt hắn tuy mù nhưng lại chăm chăm nhìn phương xa, nếu như không quan sát kỹ thì chẳng ai biết hắn bị mù.

  Cánh cửa chạm hoa vang lên ba tiếng gõ cửa.

  “Vào đi”.

  Khuynh Nguyệt đẩy cửa bước vào, ả thực hiện đúng lễ nghi của Tầm Thường cung, đứng sau Quý Tử Hiên đúng ba bước, ả cung kích hành lễ rồi nói: “Cung chủ, gần đây thiên tượng khác thường, khiến các giới hoang mang, chúng chư hầu cùng dâng thư tới xin cung chủ ra tay bình định dị tượng để yên lòng người”.

  Quý Tử Hiên nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Các ngươi coi ta là thần minh thật sao? Ta dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể ngăn được gió mưa và làm đảo lộn tự nhiên.

hãy tạm gác lại đi”.

  Khuynh Nguyệt không vẫn lui ra.

Vành tai Quý Tử Hiên động động: “Sao vẫn chưa đi?”.

  “Cung chủ thứ lỗi cho Khuynh Nguyệt to gan”.

Khuynh Nguyệt quỳ một chân dưới đất, cúi đầu nói, “Chúng chư hầu dâng thư cũng không phải là bắt cung chủ giải quyết những hiện tượng kỳ lạ này mà là mong cung chủ có thể nói vài lời để an ủi lòng người, đợi khi những hiện tượng kỳ lạ này qua đi…”.

  “Lời nói không bao giờ an ủi lòng người được”, Quý Tử Hiên ngắt lời Khuynh Nguyệt.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thì bảo họ tự nhìn đi”.

  Khuynh Nguyệt ngẩng đầu: “Nghe ý của cung chủ, hình như cung chủ đã biết những hiện tượng kỳ lạ này là thế nào”.

  “Ha ha”, Quý Tử Hiên dựa vào lan can, nhếch miệng cười.

“Rốt cuộc chuyện như thế nào thì làm sao ta biết được, nhưng ta chắc chắn không phải là đại sự hủy diệt đất trời”.

  Khuynh Nguyệt khó hiểu cau mày.

Cách hành sự của cung chủ gần đây khiến người ta không hiểu nổi.

Nếu đã biết chuyện này không có gì to tát, vậy thì Quý cung chủ đứng ra an ủi bách tính vài câu, đợi những hiện tượng kỳ lạ này qua đi, bách tính sẽ thấy Quý cung chủ liệu sự như thần, chẳng phải bách tính càng thêm tin tưởng Tầm Thường cung hay sao? Chuyện lôi kéo lòng người này, vì sao Quý cung chủ lại không làm chứ?  Sau khi Khuynh Nguyệt lui ra, Quý Tử Hiên lại đứng một mình bên cửa sổ rất lâu.

Đây là nơi cao nhất ở Tầm Thường cung, bởi vì Tầm Thường cung vốn là một tòa cung điện trôi nổi trên không, lầu gác này lại được xây cao như vậy, đứng trên lầu gác có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh mây núi ở phía xa.

Trước khi bị mù, mỗi khi có chuyện phiền lòng, hắn thường đứng đây nhìn trời đất bao la, tắm mình trong gió mát, thấy lòng thoải mái hơn.

Nhưng sau khi bị mù, hắn không còn được nhìn ngắm những cảnh sắc ấy, đứng nơi đây một mình cũng chỉ là một thói quen của hắn.

  Ngón tay của hắn gõ gõ lên lan can, nói ra hai tiếng khó hiểu: “Lôi kiếp”.

Trong đầu hắn hiện lên hình bóng của Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu, sau đó lại vẳng lên giọng nói của một nữ tử hung hăng.

Hắn thở dài một tiếng, nói: “Rốt cuộc là của ai…”.

  *  Cùng lúc đó, ở Thanh Khâu.

  Tử Đàn một tay cầm xiên kẹo hồ lồ ăn ngon lành.

Võ La đi đi lại lại trong phòng, miệng lải nhải: “Làm bừa, làm bừa, làm bừa…”.

  Người đứng đầu Thanh Khâu - tộc trưởng Cửu Diệm của tộc cửu vĩ hồng hồ mặc một chiếc áo bào rực rỡ tới chói mắt ngồi dựa trường kỷ, vừa đếm xem Võ La đã đi đi lại lại mấy vòng vừa liếc nhìn Tử Đàn, nói: “Tử Đàn, đây là xiên thứ mười mấy rồi? Ra khỏi U Đô tuy không có trưởng lão quản chuyện tỷ ăn kẹo, nhưng tỷ ăn bừa bãi như vậy… đệ nhìn mà cũng thấy đau dạ dày rồi đấy”.

  Tử Đàn nuốt miếng kẹo trong miệng rồi nói: “Bây giờ chúng ta bị Toan Dữ điểu giam hãm trong Thanh Khâu này, chúng ta không thể lao ra được, người ta cũng không thể tấn công vào được.

Ta chỉ ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ buồn thôi.

Đệ sẽ không bắt ta đi liều mạng với yêu thú thượng cổ giống như Tiêu Nhi đấy chứ? Huống hồ, đệ ấy liều mạng tới mức lúc quay về toàn thân đẫm máu, còn phải nhờ ta chữa trị vết thương cho nữa”.

  Nghe những lời nói bình thản của Tử Đàn, Cửu Diệm bật cười, Võ La thì tức giận: “Biểu ca lo lắng muốn xông ra như vậy, chẳng phải là đã nhìn thấy sấm tích tụ ở phía chân trời sao? Người tinh mắt vừa nhìn là biết đó là lôi kiếp của cửu vĩ bạch hồ, cửu vĩ bạch hồ sinh ra đã phải chịu mệnh kiếp, vượt qua được rồi thì tự nhiên muôn chuyện về sau đều sẽ thuận lợi, nhưng nếu không vượt qua được thì hai mẹ con đều mất mạng!”.

  Tử Đàn gật đầu: “Điều này ta hiểu rõ”.

  “Muội chưa từng nghe nói có cửu vĩ bạch hồ nào có thể an toàn độ kiếp mà không có phụ thân ở bên bảo vệ”.

  Tử Đàn tiếp tục gật đầu: “Ta cũng chưa từng nghe nói”.

  Võ La tức giận: “Vậy vì sao các người còn có thể bình tĩnh như vậy? Một nữ tử loài người như Nhược Nhất sinh con xong thì làm gì có hơi sức để giúp đứa bé độ kiếp, nếu chỉ dựa vào yêu lực của hồ ly mới chào đời thì có thể chịu được bao nhiêu đạo thiên lôi! Nếu vì lôi kiếp mà nó thịt nát xương tan… Trước đây tỷ ấy đã làm chuyện đó với biểu ca thì sao các người dễ dàng để tỷ ấy đi như vậy? Thật là làm bừa, làm bừa!”.

  Tử Đàn ngẩng đầu nhìn Võ La, nói: “Vì sao muội khẳng định đây là con của Tiêu Nhi và Nhược Nhất?”.

  Võ La sững người: “Hai vị đại nhân khác trong gia tộc đã quá tuổi sinh con, họ cũng không có con nối dõi.

Bây giờ đứa trẻ ấy không phải của tỷ, dĩ nhiên chính là của biểu ca.

Nếu không thì là con của ai được chứ?”.

  Cửu Diệm cười nói: “Tiểu Võ La, nàng thật sự quên rồi sao, tộc cửu vĩ bạch hồ còn có một người trước đây bị đuổi đi nữa”.

  Sắc mặt của Võ La hơi biến đổi: “Quý Tử Hiên? Nhưng chẳng phải vì chuyện tu hành mà hắn đã chặt đứt tình căn rồi sao? Tình căn mà đứt thì hắn sẽ mãi mãi vô tình, sao hắn có thể…”.

  Cửu Diệm đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt Võ La, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm nàng, hắn nhìn vào mắt Võ La, nói: “Tình yêu và ham muốn, đôi khi là một chuyện, nhưng đôi khi chúng chẳng liên quan gì với nhau.

Võ La, nàng còn không hiểu sao?”.

  Võ La nhướn mày nói: “Ngươi không cần ngón tay này nữa sao?”.

  Cửu Diệm khẽ cười, hắn rụt tay lại rồi rảo bước đi.

Tử Đàn nhai kẹo hồ lô, liếc nhìn động tác của hai người họ.

Sau khi Cửu Diệm đi, nàng đột nhiên nói: “Võ La, nếu lúc nãy muội đột nhiên hôn hắn thì ta nghĩ, ngón tay ấy của hắn có còn giữ được hay không cũng không quan trọng”.

  “Tỷ đùa cái gì vậy?”, Võ La nghiêm mặt nói.

“Bây giờ phá phong ấn mà Toan Dữ điểu hạ cho Thanh Khâu mới là chuyện quan trọng, muội đi hỗ trợ biểu ca”.

  “Đừng gây thêm phiền phức cho biểu ca của muội nữa”.

Vẻ mặt Tử Đàn cũng sầm xuống, nàng nói: “Muội tưởng đệ ấy chưa từng đi tìm Nhược Nhất sao? Tuy Tiêu Nhi dễ dàng đồng ý cho Nhược Nhất ra đi, nhìn bề ngoài thì không thấy Tiêu Nhi có gì lo lắng, nhưng thực sự là Tiêu Nhi vẫn bí mật dò la hành tung của Nhược Nhất.

Chính vì không dò la được nên hôm nay Tiêu Nhi mới liều mạng quyết đấu với Toan Dữ điểu như vậy mà không giết nó”.

  Võ La không hiểu: “Tỷ muốn nói gì?”.

  “Ba tháng trước, Nhược Nhất bỏ đi.

Tiêu Nhi và ta cùng tới Thanh Khâu, đệ ấy tốn rất nhiều tâm sức mới biết được hành tung của Nhược Nhất.

Nhưng không lâu sau đó, Tiêu Nhi không thể dò la được hành tung của Nhược Nhất nữa, giống như Nhược Nhất đã hoàn toàn biến mất.

Bắt đầu từ lúc đó, Tiêu Nhi không thể yên lòng.

Bây giờ lôi kiếp xuất hiện, tuy không chắc chắn Nhược Nhất đã mang thai, nhưng dù sao cũng cho đệ ấy hy vọng”.

  “Nhưng điều này có liên quan gì tới Toan Dữ điểu chứ?”.

  Tử Đàn thở dài: “Hồi nhỏ không quản lý muội nghiêm một chút, muội không thèm nhớ lịch sử và gia phả của yêu tộc, hôm nay muội hỏi những lời này thật là nực cười đấy”.

  Võ La đỏ mặt nhưng không hề biện bạch.

  “Loại yêu thú như Toan Dữ điểu thích nhất là ăn thiên lôi”.

  Võ La bừng tỉnh: “Thì ra là vậy! Muội còn tự hỏi vì sao biểu ca ngày nào cũng chiến đấu với nó mà không giết nó quách đi cho rồi.

Thì ra là vì Toan Dữ điểu có thể nuốt thiên lôi.

Bây giờ biểu ca ngày ngày chiến đấu với nó nên nó tiêu hao không ít thể lực, đến khi lôi kiếp giáng xuống, Toan Dữ điểu chắc chắn sẽ nuốt lôi kiếp để bồi bổ thể lực.

Như thế là có thể giúp Nhược Nhất rồi! Bây giờ nhìn bề ngoài thì là Toan Dữ tạo giới giam hãm Thanh Khâu, nhưng thực chất là biểu ca đang giam chân Toan Dữ”.

  Tử Đàn mỉm cười gật đầu.

  Võ La chuyển mạch suy nghĩ: “Nhưng chẳng phải lúc nãy Tử Đàn tỷ nói đứa bé ấy có thể không phải là con của biểu ca và Nhược Nhất sao?”.

  Tử Đàn nói: “Cũng có thể là của họ lắm chứ.

Muội không phải là không biết biểu ca muội không bao giờ dám mang Nhược Nhất ra đánh cược”.

  Võ La nghe vậy thì thở dài: “Tình cảm biểu ca dành cho Nhược Nhất sâu đậm như vậy, Nhược Nhất sao nỡ bỏ huynh ấy lại một mình mà đi thế được.

Bất kể bây giờ tỷ ấy đang làm gì thì muội cũng hy vọng tỷ ấy có thể sớm quay về bên biểu ca”.

  Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời.

  Tử Đàn nhìn ra bên ngoài, biết chiến sự giữa Thương Tiêu và Toan Dữ đã tạm thời kết thúc.

Nàng cắn miếng kẹo hồ lô cuối cùng và nói: “Đi xem Tiêu Nhi bị thương thế nào thôi”.

  Trên đỉnh Thanh Khâu sơn.

  Toan Dữ điểu lui về trong đám mây.

Thương Tiêu sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên bầu trời xa thẳm.

Ấn ký nhập ma ở ấn đường của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt hắn cũng không ngừng đổi màu.

Bỗng nhiên, hạt ngọc đỏ mà hắn đeo trên cổ phát ra ánh sáng màu cam mờ ảo.

Thương Tiêu không cau mày nữa, ma khí trong mắt hắn tan biến.

Khi hắn ngước mắt lên, đôi mắt màu tím tỉnh táo nhìn bầu trời mây mù giăng phủ, lông mày khẽ cau lại.

  “Vẫn còn ba ngày nữa…”.

 

Chương 47 Không Tang.

  Hai trăm năm trước, kết giới của Không Tang tuy bị ma khí phá vỡ một lần, nhưng được sự bồi đắp của linh khí đất trời suốt hai trăm năm, kết giới do thần tiên ban tặng này dần được kết lại.

Thác nước đổ từ trên vách núi xuống đầm nước xanh biếc làm bắn lên những bọt nước màu bạc.

Dòng nước trong xanh lững lờ trôi theo bờ sông được tạo thành từ những mảnh đá vụn.

  Nhược Nhất múc hai thùng nước bên bờ sông, khó nhọc xách về phía rừng núi.

Cô đi qua sườn núi có cỏ cây xanh biếc là tới một căn nhà trúc.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen tích tụ như sắp sập xuống tới nơi, cô thở dài.

“Sắp phải ứng kiếp rồi”.

  Nhược Nhất bước vào sân, Mạc Mặc đang nằm trên ghế bập bênh trước cửa ngủ gật, không hề có vẻ lo lắng.

Nhược Nhất đặt thùng nước xuống, khâm phục nói: “Mạc Mặc, cô vô ưu vô lo thật đấy.

Sao? Bây giờ biết rõ sống chết rồi nên định ra sao thì ra à?”.

  Mắt phượng từ từ mở ra, Mạc Mặc nhìn bầu trời đen kịt, chậm rãi ngồi dậy, bóp tay bóp chân nói: “Vô ưu vô lo cái con khỉ, thế giới này vô cùng tuyệt diệu, tôi vẫn chưa hưởng thụ đủ.

Mỗi tội tay chân tôi phù thũng, tôi không còn sức lực chạy nhảy cả ngày như cô”.

  Nhược Nhất liền thấy dở khóc dở cười: “Cô tưởng tôi muốn ngày nào cũng chạy nhảy như con khỉ vậy sao? Chẳng phải tôi làm thế là để nuôi hai mẹ con cô sao? Đứa trẻ này nếu sinh ra, nó phải gọi tôi là mẹ”.

  “Nó gọi cô là mẹ thì gọi tôi là gì?”.

  Nhược Nhất nghe câu này thì lấy làm lạ, nói: “Chẳng phải cô là cha nó sao?”.

  Mạc Mặc bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, cô nói như vậy thì đến lúc ấy tôi có phải dùng lỗ đít để để nó ra không?”.

  Nhược Nhất nghiêm túc nói: “Chắc chắn rồi”.

  “Nếu đã như vậy”, vẻ mặt của Mạc Mặc càng nghiêm túc, cô quay người, vỗ mông mình và nói: “Mẹ thằng cu, nhân lúc này em hãy giúp anh vận động đi”.

  Cuối cùng khóe miệng Nhược Nhất giật giật, cô chịu lép vế: “Thôi được, cô thắng rồi”.

  Mạc Mặc ngửa mặt lên trời cười lớn, đang định chế giễu Nhược Nhất vài câu thì bỗng cau mày.

  “Sao vậy?”.

  Mạc Mặc im lặng hồi lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Cô đưa tay xoa bụng, trán túa mồ hôi: “Mẹ nó, đun nước, cái thứ hại cha này đòi ra rồi”.

  Nhược Nhất giật nảy mình, vội vàng dìu Mạc Mặc vào nhà, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài đun nước.

  Ba tháng trước, khó khăn lắm họ mới tìm được thời cơ để xông vào trong kết giới của Không Tang.

Từ đó về sau, Nhược Nhất luôn chuẩn bị tinh thần đỡ đẻ cho Mạc Mặc.

Cô hỏi cuốn thiên thư mà Mạc Mặc “tiện tay” lấy trộm ở Tầm Thường cung không ít vấn đề liên quan tới thai nghén, rồi còn diễn tập không ít lần.

Nhưng Nhược Nhất luôn cho rằng ngày lâm bồn của Mạc Mặc còn rất xa, bây giờ khi khoảnh khắc này đã thật sự tới, Nhược Nhất vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

  Mạc Mặc đau bụng suốt một ngày một đêm.

Đến đêm ngày hôm sau, Mạc Mặc kêu to một tiếng, Nhược Nhất biết Mạc Mặc đã đến lúc sinh rồi.

Cô làm theo những gì thiên thư đã nói, dạy Mạc Mặc hít thở, dạy cô ấy cách lấy hơi, nói khô cả cổ để chuyển hướng chú ý của cô ấy.

  Nhưng đến lúc đau nhất, Nhược Nhất nói gì Mạc Mặc cũng không chịu nghe.

Cô ấy bám chặt lấy tay Nhược Nhất, nghiến chặt răng, mồ hôi đầm đìa nhưng mặt mày tái nhợt.

Nhược Nhất bảo Mạc Mặc cố lên, nhưng cô ấy không kìm được nức nở.

  Tiếng nức nở này giống như nước lũ tràn đê, ào ào tuôn ra.

Nỗi đau đớn của Mạc Mặc đều hóa thành nước mắt.

  “Quý… Tử Hiên”.

  Nhược Nhất biết Mạc Mặc thích tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô không ngờ thường ngày cô ấy mạnh mẽ tới mức giấu kín tâm tư của mình như vậy.

Mạc Mặc yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt gọi tên của người ấy hết lần này tới lần khác, như ai oán, như buồn thương, như căm hận.

  Nhược Nhất ngoảnh đầu đi, không thể nhìn tiếp được.

  “Nhược Nhất…”.

Dường như Mạc Mặc mất tỉnh táo vì quá đau, cô ấy bám chặt tay của Nhược Nhất, bụng dưới dùng sức, nhưng vẫn nhìn Nhược Nhất chằm chằm và nói: “Cô nói với tôi, hắn không có ở đây! Nói đi”.

  Nhược Nhất thấy lòng chua xót.

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh nói, bắt mình phải nói thật rõ: “Hắn không có ở đây, Mạc Mặc, hắn không ở đây.

Nhưng như thế cũng không sao, cô là Mạc Mặc, là phù thủy, cô rất kiên cường.

Hắn không có ở đây cũng không sao”.

  Mạc Mặc nghiến răng, nhếch mép rồi dùng lực thật mạnh.

Nhược Nhất nhìn xuống phía dưới của Mạc Mặc, vui mừng nói: “Đầu ra rồi, sắp ra rồi, Mạc Mặc cố lên”.

Tiếng khóc oa oa của trẻ nhỏ vang lên, Mạc Mặc thở phào, nằm vật trên giường như mất hết sức lực.

  Nhược Nhất tắm táp sạch sẽ rồi mặc đồ cho đứa bé, sau đó đặt nó bên cạnh Mạc Mặc.

Cô nói nhỏ: “Con trai”.

  Mạc Mặc quay đầu không nhìn đứa bé, lạnh lùng nói: “Bế nó ra ngoài ném đi”.

  Tiếng khóc của đứa bé rất thê lương.

  Nhược Nhất sững người: “Mạc Mặc…”.

  “Vứt nó xuống sông, để nó trôi đi theo dòng nước.

Sống chết do trời định”.

Thấy Nhược Nhất vẫn không có phản ứng gì, Mạc Mặc nghiêm giọng nói: “Vứt nó đi!”.

  “Nó gặp lôi kiếp, chắc chắn không sống được”.

  “Chính vì nó sẽ dụ lôi kiếp tới”, Mạc Mặc nói, “Nhan Nhược Nhất, lẽ nào cô muốn cùng chết với nó sao?”.

  Nhược Nhất tức giận nói: “Vì thế tôi mới đưa cô tới Không Tang! Kết giới ở đây ít nhiều cũng có thể ngăn được vài trận thiên lôi”.

  “Ngăn được bao nhiêu?”, giọng nói của Mạc Mặc tuy yếu ớt nhưng lại lạnh lùng chưa từng có.

“Một lần, hai lần? Đợi tôi hồi phục ma lực, tôi sẽ lập tức quay về.

Thế giới này vốn không nên lưu lại dấu vết của tôi”.

  Lòng Nhược Nhất thắt lại: “Cô… ngay từ đầu cô đã định vứt nó đi?”.

  Mạc Mặc im lặng một lúc, cố gắng bình tĩnh nói nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn cứu nó”.

Muốn cứu nó nhưng bất lực.

“Nhan Nhược Nhất, coi như tôi cầu xin cô…”.

Mạc Mặc chưa nói dứt lời thì bên ngoài phòng lóe sáng hàn quang, Nhược Nhất và Mạc Mặc cùng sững sờ.

Nhược Nhất rảo bước đi ra ngoài, thấy mây đen đang tích tụ trên bầu trời, trong tầng mây cuồn cuộn, chốc chốc lại có lóe tia sấm chớp.

Cô chán nản nói: “E là tôi muốn vứt cũng không kịp nữa rồi”.

  Tia sét đầu tiên từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên kết giới của Không Tang.

Kết giới rung chuyển một hồi nhưng vẫn chịu được lôi kiếp này.

Có điều, Nhược Nhất biết, tia sét đầu tiên chỉ là sự thăm dò và uy hiếp, những tia sét kế tiếp sẽ mạnh dần lên.

  Mạc Mặc gắng gượng ngồi dậy.

Nhược Nhất trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô còn muốn làm gì?”.

Sắc mặt Mạc Mặc nhợt nhạt, cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không thể ở đây chờ chết giống cô được.

Nếu cô không vứt nó đi thì tôi vứt”.

Nói rồi Mạc Mặc bế đứa bé định đi ra ngoài.

Tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng thảm thiết.

Nhược Nhất tức giận vô cùng, cô lao ra đẩy Mạc Mặc về giường nằm rồi giằng lấy đứa bé.

  “Vứt cái gì chứ! Người cô đang máu me đầm địa mà định ra ngoài tìm cái chết sao?”.

  “Vậy lẽ nào phải ở đây chờ chết?”.

Mạc Mặc cũng tức giận hét lên, ngay sau đó lại ho khù khụ rồi gục xuống giường.

  Nhược Nhất nhìn đứa bé trên tay mình, nó đang gào khóc thảm thiết như muốn gào cho rách cổ họng.

Cô đành nói: “Chẳng phải chỉ là vứt một đứa bé thôi sao? Tôi vứt giúp cô là được!”.

Nói rồi Nhược Nhất liền quay người chạy ra ngoài.

  Mạc Mặc nằm nghỉ trên giường một lúc lâu, hai bàn tay tái nhợt dần nắm chặt, yếu ớt đập vào thành giường.

“Đồ hại cha…”.

  Nhược Nhất bế đứa bé chạy dọc theo dòng sông, cô vẫn chưa tới bờ sông thì một tiếng sét lại nổ đùng ngay trên đỉnh đầu.

Nhược Nhất ôm đứa bé ngồi thụp xuống.

Kết giới của Không Tang sau khi hứng chịu đợt sấm sét này thì rung chuyển dữ dội, màu sắc biến đổi mấy lần như bọt biển, sau đó tan thành tro bụi.

  Không có kết giới hứng chịu, tia sét tiếp theo sẽ đánh thẳng lên người họ… Nhược Nhất đứng dậy tiếp tục chạy tới bờ sông.

Nhưng khi cô tới bên bờ sông, định thả đứa bé xuống dòng nước đang gợn sóng, cô lại do dự.

Cô nhìn đứa bé da mặt vẫn còn nhăn nhúm, nó không còn khóc nữa nhưng tay chân thì cứ khua khoắng loạn xạ.

  Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu Nhược Nhất như thúc giục, ba tiếng “vứt nó đi” lạnh lùng của Mạc Mặc cứ văng vẳng trong đầu cô.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .